Most active topic starters
pro | ||||
Admin | ||||
passiondance | ||||
lijingjunFA | ||||
jindance | ||||
trungkienfa | ||||
danceshare | ||||
dancesport2010 | ||||
shine | ||||
KunyPhan |
Top posting users this month
No user |
Similar topics
Điệu nhảy Tango và lịch sử phát triển
First Dance Studio :: Thảo Luận Về Các Điệu Nhảy Tiêu Chuẩn :: 10 Vũ Điệu Tiêu Chuẩn :: Các Điệu Nhảy Standard :: Tango
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Điệu nhảy Tango và lịch sử phát triển
Mặc dù thường xuất hiện trong những buổi dạ hội của xã hội thượng lưu, với những quí bà trong các bộ áo dài dạ hội lấp lánh và những quí ông trong các bộ ximốckinh và áo đuôi tôm, điệu Tango lại bắt nguồn từ một tầng lớp thấp hơn trong xã hội - đó là những khu nhà chứa ở Argentina vào đầu thế kỷ XX khi những người di cư từ châu Âu, châu Phi .... đổ về khu ngoại ô Buenos Aires. Từ đây, sự hòa trộn các nền văn hóa đã làm nảy sinh ra một loại nhạc mới - đó chính là Tango.
Mặc dù các nhà nghiên cứu lịch sử âm nhạc đã tranh cãi khá nhiều về nguồn gốc xác thực của nó, nhưng nói chung người ta thừa nhận rằng điệu Tango đã vay mượn từ nhiều nước – những giai điệu mà những nô lệ châu Phi (candombe) gõ trên trống; điệu nhạc milonga của những cánh đồng hoang Nam Mỹ kết hợp giữa những giai điệu ấn độ với điệu nhạc của những người Tây Ban Nha đi khai hoang, ngoài ra còn có những ảnh hưởng khác trong đó có Latin. Một số người cho rằng từ "Tango" xuất phát từ tiếng Latin ”tangere” (Có nghĩa là kề sát nhau)
Cuộc di cư ồ ạt cả những người châu Âu tới Argentina đã ảnh hưởng nhiều đến Tango, cả âm nhạc và điệu nhảy. Giữa những năm 1911 và 1913 dân số Buenos Aires đã gia tăng từ 2 đến 8 triệu người. Tỷ lệ đàn ông/đàn bà là 10/1. Cuộc sống đối với những người di cư lúc bấy giờ quả là một địa ngục, nhưng chính vào thời gian này họ đã phát triển lên một điệu nhảy mang dáng dấp của tầng lớp mình. Tiếng than van, rền rĩ của Tango, như người ta nói, kể lể nhiều hơn là chỉ những mối tình không thành. Nó nói về sự bất hạnh, về những số phận bị nhấn chìm trong đau khổ. Tango - đó là âm nhạc của niềm đau khổ. Trong thời gian này, Tango thường được chơi trên bandoneon (một nhạc cụ giống như accordion du nhập vào Argentina từ Đức năm 1886).
Với sự thông qua quyền bỏ phiếu phổ thông ở Argentina năm 1912 – các tầng lớp thấp hơn đã được cho phép quyền bầu cử, điều này đã góp phần hợp thức hóa những tài sản văn hóa của họ, bao gồm cả Tango. Khi đã hòa hợp vào xã hội lớn, Tango đã mất đi ít nhiều những phần thô ráp của nó. Cấu trúc của điệu nhảy tuy nhiên vẫn không hề thay đổi và Tango đã nhanh chóng phát triển thành một điệu nhảy thịnh hành trên toàn thế giới. Trong hai thập kỷ đầu tiên của thế kỷ, điệu Tango đã khiến cả Paris quay cuồng như trong cơn bão. Sự chấp nhận của những người Pari đã biến Tango thành một chuẩn mực chính trong giới thượng lưu Argentina. Tango giữ một vị trí tối thượng trong các tiệm ăn, các nhà hát mà những người giàu có thường lui tới. Những nhạc sĩ Tango được nâng lên địa vị của những nhà soạn nhạc chuyên nghiệp. Một người tiên phong trong thể loại này, Roberto Firpo, đã sáng tạo ra dàn nhạc Tango điển hình – nhịp điệu được chơi trên piano và công bát; giai điệu được chơi trên bandoneon và violin. Những ngôi sao của thời kỳ này là Osvaldo Fresedo và Julio de Caro. Tango Argentine chịu nhiều ảnh hưởng của các điệu nhảy châu Âu du nhập theo làn sóng di cư. Nó trở thành một mốt thịnh hành của Pháp và sau đó một thời gian ngắn ở Anh, rồi Mỹ. Mỗi nước lại thay đổi nó theo cách của mình. Những người Anglos đơn giản hóa điệu nhảy. Các thầy giáo người Mỹ dạy điệu foxtrot nhưng lại gọi đó là Tango. Tango châu Mỹ chưa tồn tại cho tới tận những năm 1913-1919 của thế kỷ, lúc đó Tango được du nhập từ Pháp, nhưng chủ yếu là qua Anh. Nhịp điệu Bump Bump Ba-Bump Bump được mở đầu với các bộ váy dài kiểu "bumpers" của các quí bà để tránh không quá chạm sát với những bạn nhảy của mình. Loại nhạc này nhanh chóng trở nên phổ biến ở ý và trở thành quốc nhạc ở Phần Lan. Nhà soạn nhạc Kurt Weill cũng đã viết một số tác phẩm, trong đó nổi tiếng nhất là "Der Matrosensagen" (Bài hát của người thuỷ thủ). Âm nhạc Tango từ đó bị ảnh hưởng từ những làn sóng âm nhạc khác từ châu Âu. Một nhạc sĩ Mỹ là Astor Piazzola đã mang những yếu tố của nhạc jazz vào trong Tango. Năm 1918, viết lời cho nhạc Tango có xu hướng phát triển mạnh và từ đó xuất hiện một ngôi sao mà giờ đây vẫn còn nổi danh 5 thập kỷ sau khi ông mất – ca sĩ Carlos Gardel. Hồi ức về lối trình diễn đầy lôi cuốn của ca sĩ điển trai này để lại trong lòng người Argentina niềm sùng bái, không giống như những gì mà Elvis Presley đã có được ở Mỹ. Năm 1930, một cuộc đảo chính quân sự ở Argentina đã đặt dấu chấm hết cho quyền bầu cử của công dân và do đó đã làm câm lặng tiếng nói của mọi người - Tango. Trong thời gian này một ca sĩ nhạc Tango đồng thời cũng là một nhà triết học đã nổi lên, Enrique Santos Discepolo. Ông nổi tiếng với câu nói "Thế kỷ 20 là một đống tro tàn mà không ai có thể phủ nhận...” Tango sống trở lại vào cuối những năm 1930 khi nhân dân Argentina đoạt lại quyền tự do chính trị của mình. Họ kỷ niệm việc thăng tiến địa vị xã hội bằng Tango và điều này trở thành một biểu tượng cho tình đoàn kết và là một phần cuộc sống hàng ngày của họ. Những nhạc sĩ Tango nổi tiếng đi theo những xu hướng mới như Fresedo, de Caro, Pugliese, và Anibal Troilo. Không bao lâu sau, giới trí thức phong lưu mà giờ đây đã trở nên khác biệt hẳn so với tầng lớp lao động bắt đầu viết lời cho Tango. Vì những ảnh hưởng của họ, Tango trở nên lãng mạn hơn, hoài cổ hơn và là một ký ức ngọt ngào về tuổi thanh xuân trong một xã hội bình dị không bao giờ tồn tại. Khi Juan Peron nắm quyền năm 1946, Tango lại trở nên cực thịnh ở Argentina vì cả ông và phu nhân Evita đều hết lòng ủng hộ loại nhạc này. Nhưng sau cái chết của bà năm 1952, Tango lại rơi ra khỏi địa vị thống trị của nó. Với sự xâm chiếm của nhạc rock-and-roll Mỹ, Tango lại lỡ bớc với thời gian. Năm 1985, chuyến lưu diễn của các vũ sư người Pháp "Tango Argentino" đã làm cả New York rung động. Vé vào cửa được bán hết ngay trong ngày đầu tiên. Qua châu Âu, phần còn lại của châu Mỹ, Nhật và Nam Mỹ điệu nhảy Tango đã để lại trong lòng những người hâm mộ những ấn tượng không thể phai mờ. Tango đã trở thành một ngành công nghiệp nhỏ nhưng mạnh ở Argentina và đã trở thành một trong những sản phẩm xuất khẩu có nhiều ảnh hưởng.
Ngày nay Tango lại đang trong thời kỳ phục hưng và loại hình nghệ thuật này lại bắt đầu bừng cháy lên rạng rỡ. Những nét đặc trưng - Nhịp phách: 2/4 và 4/4, phách 1 được nhấn mạnh, phách 3 nhẹ hơn, vào ở phách 1 (với nhạc 4/4). - Tốc độ: 32 - 33 nhịp/phút, tức là 128 – 132 phách/phút - Cách đếm: Kết hợp giữa S, Q và &, S là 2 phách, Q là 1 phách, & là nửa phách.
Marek Kosaty / Paulina Glazik (POL) 5th in WDSF World Championship Standard, at Glory To Russia, October 29, 2011, Moscow, RUSSIA
Mặc dù các nhà nghiên cứu lịch sử âm nhạc đã tranh cãi khá nhiều về nguồn gốc xác thực của nó, nhưng nói chung người ta thừa nhận rằng điệu Tango đã vay mượn từ nhiều nước – những giai điệu mà những nô lệ châu Phi (candombe) gõ trên trống; điệu nhạc milonga của những cánh đồng hoang Nam Mỹ kết hợp giữa những giai điệu ấn độ với điệu nhạc của những người Tây Ban Nha đi khai hoang, ngoài ra còn có những ảnh hưởng khác trong đó có Latin. Một số người cho rằng từ "Tango" xuất phát từ tiếng Latin ”tangere” (Có nghĩa là kề sát nhau)
Cuộc di cư ồ ạt cả những người châu Âu tới Argentina đã ảnh hưởng nhiều đến Tango, cả âm nhạc và điệu nhảy. Giữa những năm 1911 và 1913 dân số Buenos Aires đã gia tăng từ 2 đến 8 triệu người. Tỷ lệ đàn ông/đàn bà là 10/1. Cuộc sống đối với những người di cư lúc bấy giờ quả là một địa ngục, nhưng chính vào thời gian này họ đã phát triển lên một điệu nhảy mang dáng dấp của tầng lớp mình. Tiếng than van, rền rĩ của Tango, như người ta nói, kể lể nhiều hơn là chỉ những mối tình không thành. Nó nói về sự bất hạnh, về những số phận bị nhấn chìm trong đau khổ. Tango - đó là âm nhạc của niềm đau khổ. Trong thời gian này, Tango thường được chơi trên bandoneon (một nhạc cụ giống như accordion du nhập vào Argentina từ Đức năm 1886).
Với sự thông qua quyền bỏ phiếu phổ thông ở Argentina năm 1912 – các tầng lớp thấp hơn đã được cho phép quyền bầu cử, điều này đã góp phần hợp thức hóa những tài sản văn hóa của họ, bao gồm cả Tango. Khi đã hòa hợp vào xã hội lớn, Tango đã mất đi ít nhiều những phần thô ráp của nó. Cấu trúc của điệu nhảy tuy nhiên vẫn không hề thay đổi và Tango đã nhanh chóng phát triển thành một điệu nhảy thịnh hành trên toàn thế giới. Trong hai thập kỷ đầu tiên của thế kỷ, điệu Tango đã khiến cả Paris quay cuồng như trong cơn bão. Sự chấp nhận của những người Pari đã biến Tango thành một chuẩn mực chính trong giới thượng lưu Argentina. Tango giữ một vị trí tối thượng trong các tiệm ăn, các nhà hát mà những người giàu có thường lui tới. Những nhạc sĩ Tango được nâng lên địa vị của những nhà soạn nhạc chuyên nghiệp. Một người tiên phong trong thể loại này, Roberto Firpo, đã sáng tạo ra dàn nhạc Tango điển hình – nhịp điệu được chơi trên piano và công bát; giai điệu được chơi trên bandoneon và violin. Những ngôi sao của thời kỳ này là Osvaldo Fresedo và Julio de Caro. Tango Argentine chịu nhiều ảnh hưởng của các điệu nhảy châu Âu du nhập theo làn sóng di cư. Nó trở thành một mốt thịnh hành của Pháp và sau đó một thời gian ngắn ở Anh, rồi Mỹ. Mỗi nước lại thay đổi nó theo cách của mình. Những người Anglos đơn giản hóa điệu nhảy. Các thầy giáo người Mỹ dạy điệu foxtrot nhưng lại gọi đó là Tango. Tango châu Mỹ chưa tồn tại cho tới tận những năm 1913-1919 của thế kỷ, lúc đó Tango được du nhập từ Pháp, nhưng chủ yếu là qua Anh. Nhịp điệu Bump Bump Ba-Bump Bump được mở đầu với các bộ váy dài kiểu "bumpers" của các quí bà để tránh không quá chạm sát với những bạn nhảy của mình. Loại nhạc này nhanh chóng trở nên phổ biến ở ý và trở thành quốc nhạc ở Phần Lan. Nhà soạn nhạc Kurt Weill cũng đã viết một số tác phẩm, trong đó nổi tiếng nhất là "Der Matrosensagen" (Bài hát của người thuỷ thủ). Âm nhạc Tango từ đó bị ảnh hưởng từ những làn sóng âm nhạc khác từ châu Âu. Một nhạc sĩ Mỹ là Astor Piazzola đã mang những yếu tố của nhạc jazz vào trong Tango. Năm 1918, viết lời cho nhạc Tango có xu hướng phát triển mạnh và từ đó xuất hiện một ngôi sao mà giờ đây vẫn còn nổi danh 5 thập kỷ sau khi ông mất – ca sĩ Carlos Gardel. Hồi ức về lối trình diễn đầy lôi cuốn của ca sĩ điển trai này để lại trong lòng người Argentina niềm sùng bái, không giống như những gì mà Elvis Presley đã có được ở Mỹ. Năm 1930, một cuộc đảo chính quân sự ở Argentina đã đặt dấu chấm hết cho quyền bầu cử của công dân và do đó đã làm câm lặng tiếng nói của mọi người - Tango. Trong thời gian này một ca sĩ nhạc Tango đồng thời cũng là một nhà triết học đã nổi lên, Enrique Santos Discepolo. Ông nổi tiếng với câu nói "Thế kỷ 20 là một đống tro tàn mà không ai có thể phủ nhận...” Tango sống trở lại vào cuối những năm 1930 khi nhân dân Argentina đoạt lại quyền tự do chính trị của mình. Họ kỷ niệm việc thăng tiến địa vị xã hội bằng Tango và điều này trở thành một biểu tượng cho tình đoàn kết và là một phần cuộc sống hàng ngày của họ. Những nhạc sĩ Tango nổi tiếng đi theo những xu hướng mới như Fresedo, de Caro, Pugliese, và Anibal Troilo. Không bao lâu sau, giới trí thức phong lưu mà giờ đây đã trở nên khác biệt hẳn so với tầng lớp lao động bắt đầu viết lời cho Tango. Vì những ảnh hưởng của họ, Tango trở nên lãng mạn hơn, hoài cổ hơn và là một ký ức ngọt ngào về tuổi thanh xuân trong một xã hội bình dị không bao giờ tồn tại. Khi Juan Peron nắm quyền năm 1946, Tango lại trở nên cực thịnh ở Argentina vì cả ông và phu nhân Evita đều hết lòng ủng hộ loại nhạc này. Nhưng sau cái chết của bà năm 1952, Tango lại rơi ra khỏi địa vị thống trị của nó. Với sự xâm chiếm của nhạc rock-and-roll Mỹ, Tango lại lỡ bớc với thời gian. Năm 1985, chuyến lưu diễn của các vũ sư người Pháp "Tango Argentino" đã làm cả New York rung động. Vé vào cửa được bán hết ngay trong ngày đầu tiên. Qua châu Âu, phần còn lại của châu Mỹ, Nhật và Nam Mỹ điệu nhảy Tango đã để lại trong lòng những người hâm mộ những ấn tượng không thể phai mờ. Tango đã trở thành một ngành công nghiệp nhỏ nhưng mạnh ở Argentina và đã trở thành một trong những sản phẩm xuất khẩu có nhiều ảnh hưởng.
Ngày nay Tango lại đang trong thời kỳ phục hưng và loại hình nghệ thuật này lại bắt đầu bừng cháy lên rạng rỡ. Những nét đặc trưng - Nhịp phách: 2/4 và 4/4, phách 1 được nhấn mạnh, phách 3 nhẹ hơn, vào ở phách 1 (với nhạc 4/4). - Tốc độ: 32 - 33 nhịp/phút, tức là 128 – 132 phách/phút - Cách đếm: Kết hợp giữa S, Q và &, S là 2 phách, Q là 1 phách, & là nửa phách.
Marek Kosaty / Paulina Glazik (POL) 5th in WDSF World Championship Standard, at Glory To Russia, October 29, 2011, Moscow, RUSSIA
First Dance Studio :: Thảo Luận Về Các Điệu Nhảy Tiêu Chuẩn :: 10 Vũ Điệu Tiêu Chuẩn :: Các Điệu Nhảy Standard :: Tango
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Thu Mar 07, 2013 12:20 pm by pro
» LỊCH HỌC MỚI NĂM 2013
Sat Feb 02, 2013 4:24 pm by pro
» Ảnh viện cho bé Suri Stuido – Nơi lưu giữ tuổi thơ của mẹ & bé
Tue Nov 06, 2012 9:45 pm by studio_suri
» Cùng cảm nhận không gian và dịch vụ với Viện thẩm mỹ Âu Việt.
Sat Nov 03, 2012 9:40 am by auviet
» Thanh Phuc
Sun Sep 23, 2012 12:30 pm by dancesport2010
» Riccardo Cocchi & Yulia Zagoruychenko - Rumba basic
Sun May 20, 2012 12:11 pm by dancesport2010
» Yulia & Riccardo Cha cha
Sun May 20, 2012 12:05 pm by dancesport2010
» Màn biểu diễn ấn tượng - có 1 không 2 tại cuộc thi America got talent
Sun Feb 26, 2012 12:12 am by lijingjunFA
» ĐIỀU LỆ GIẢI KVTT CNVC - LĐ VÀ THANH NIÊN QUẬN 1
Tue Feb 21, 2012 9:32 pm by pro